– Em phải đi Sài Gòn công tác 2 tuần, anh hãy chăm sóc 2 con cẩn thận. Anh có thể nhờ sự giúp đỡ của cô gái đó nhưng chỉ được sử dụng số tiền này. Mọi việc cần làm và những điều quan trọng em đã ghi hết ở giấy rồi.
Tôi bất ngờ nhưng cảm thấy vui mừng. Đúng là cơ hội tốt để các con tôi làm quen với “mẹ mới”. Chiều hôm ấy tôi cùng Mai tới trường đón các con. Chúng ngạc nhiên rồi xị mặt xuống khi nghe tin mẹ đi công tác. Cô ấy đi chợ và về nấu cơm, việc mà vợ tôi vẫn thường làm. Mặc dù rất thích Mai nhưng tôi phải khẳng định thức ăn cô ấy nấu thật tệ, bố con tôi thường phải ăn thêm bữa phụ bằng mỳ tôm. Trong 5 ngày, chúng tôi đã tiêu hết hơn 1 triệu. Nhìn vào giấy vợ ghi chú, còn bao nhiêu thứ chi tiêu phải lo. Ngày kia là sinh nhật bà nội, vợ có nhắn là mua biếu bà chiếc áo mới và nhớ kho 1 nồi cá, bà rất thích ăn món đó. Nhưng hôm sau, Mai rủ đi xem phim, tôi đã hoàn toàn quên. Khi về tới nhà là một đống lộn xộn, bừa bãi, các con vứt đồ chơi linh tinh, thức ăn vương vãi khắp sàn. Dẫm phải con rô bốt đồ chơi, tôi đau tím tái mặt mày, quát tháo khiến 2 đứa khóc toáng lên. Tôi như phát điên. Những cảnh này khi có vợ ở nhà sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi bắt đầu nhìn lại mình và nhớ đến vợ. Mới hết 1 tuần.
Tuần thứ 2, tôi không còn mong chờ đón Mai đi chơi như trước nữa. Tôi quá mệt mỏi khi buổi tối phải đánh vật để dỗ 2 đứa ngủ, chúng rất nhớ mẹ. Khi Mai gợi ý sẽ về nhà nấu cơm, tôi từ chối vội, vì tôi còn nấu ăn ngon hơn cô ấy, các con tôi cũng sợ những món thừa muối thiếu mắm đó rồi. Hơn nữa, dọn lại chiến trường sau khi cô ấy nấu xong cũng mệt như ăn các món đó vậy. Mai đẹp nhưng quá vụng. Tôi thấy thèm các món ăn vợ nấu.
Cuối tuần, tôi gửi 2 con sang ông bà nội, để có thời gian dọn lại nhà cửa. Vợ sắp về, và tôi không thể để cô ấy thấy những gì đang xảy ra. Bà nội kéo tôi vào, tôi chưa kịp định hình đã xoay 2, 3 vòng khiến tôi chóng mặt. “Áo mới đẹp không con? Mẹ rất thích, vợ con thật khéo chọn. Mà saohôm trước bận gì không sang ăn cơm, cá kho ngon lắm đấy!”. Trong lúc tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện, thì thấy bóng vợ loay hoay trong bếp…
Xấu hổ, hối hận, tôi nhận ra, không phải cô ấy đi công tác. Vợ chỉ từ xa quan sát bố con tôi và chăm lo, thu vén những việc tôi đã làm không tốt. Chạy ngay tới gần, nom mặt mũi vợ hốc hác, mắt quầng thâm vì lo lắng tôi ngoại tình nên thiếu ngủ được che vội bằng lớp phấn mờ, tôi chùng xuống. Ôm chặt lấy “người phụ nữ của đời mình”, tôi cầu mong sự tha thứ dù có muộn…