Dung nhìn tờ lịch trên tường và nhận ra ngày ấy sắp đến. Màu đỏ được đánh dấu vào một ngày đặc biệt chẳng còn bao xa nữa. Cô thấy lạ khi lòng không vui cũng chẳng buồn. Mọi thứ là một mớ cảm xúc hỗn độn. Cô chỉ thấy tiếc, giá mà ngày đó cô đừng tham gia cái trò chơi quái quỷ này thì có lẽ cô đã không yêu anh và cuộc tình này không chóng vánh đến như vậy.

Chóng vánh một cuộc tình mơ hồ

Cô chỉ thấy tiếc, giá mà ngày đó cô đừng tham gia cái trò chơi quái quỷ này thì có lẽ cô đã không yêu anh

Mọi người vẫn nói Dung là cô gái quá lạnh lùng và khô khan. Họ nói cô khó gần, nhàm chán và trái tim dường như được làm bằng sắt. Mặc cho mọi người bình luận, Dung vẫn cứ sống như vậy. Cho tới ngày anh đưa ra lời đề nghị này. Dung muốn có một điều gì đó mới mẻ cho cuộc sống của mình, muốn cho những người từng nhìn cô kì lạ vì ở tuổi này cô chẳng yêu ai, cũng chẳng hẹn hò biết rằng cô cũng là một cô gái đủ sức hấp dẫn với đàn ông. Đó là lí do Dung chấp nhận một cuộc chơi kì cục với tình yêu như thế.

Anh đẹp trai, tài ăn nói thì khôn khéo, bởi vậy mà anh được nhiều cô mê. Nhưng không hiểu vì anh muốn trốn tránh hay muốn làm cao mà lại chọn Dung để “kí kết” cái hợp đồng tình yêu. anh nói bằng cách hẹn hò với cô, anh sẽ được yên thân bởi những cô nàng lẵng nhẵng theo đuổi. Khi được hỏi về bản kế hoạch đó, Dung gật đầu cái rụp. Là vì Dung đang cô đơn hay vì Dung cũng thích anh? Cái này chắc chỉ có lòng Dung hiểu. Nhưng chính anh cũng có phần ngạc nhiên vì sự đồng ý nhanh chóng của Dung.

Hợp đồng ngắn ngủi 3 tháng thôi, bởi vì anh cần khoảng thời gian bình yên đó cho một  dự án cần phải hoàn thành. Dung cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác yêu đương sau ngần ấy năm sống cô đơn và không hề rung động. 3 tháng là khoảng thời gian vừa để để chơi và dừng lại khi chưa chán ngấy. Hơn nữa, ai cũng cần phải sống thật sau đó nên không thể chơi một trò quá lâu được.

Bản hợp đồng ghi rất rõ, làm người yêu của nhau nhưng tuyệt đối không có đòi hỏi về thể xác, ngoại trừ việc khoác vai, cầm tay. Dung thấy anh có vẻ đàng hoàng, có lẽ anh sẽ không tồi tệ tới mức làm điều xằng bậy với cô. Mà nếu anh có muốn làm thế thì Dung cũng không cho phép. Bản hợp đồng của Dung chỉ phát huy tác dụng trong những lần hai bên đi chơi với bạn bè và cần sự có mặt của đối phương để gọi là “người yêu”.

Chóng vánh một cuộc tình mơ hồ

Dung bắt đầu thấy nhớ hắn. Dung ghét cảm giác này.

Dung thừa nhận, ban đầu Dung bước chân vào cuộc chơi này là tính ngông nên thích thế. Vì cô muốn thử cảm giác mới xem sao. Nhưng càng ở bên anh ta, Dung lại càng thấy mình thích anh. Kì lạ thật. Nhưng cũng thật khó cho Dung khi lần nào gặp anh cũng bẹo má cô: “Em yêu, đêm qua ngủ ngon chứ, có nhớ anh không nè?”. anh diễn sâu quá hay là vì anh cũng có chút tình cảm thật với Dung? Cũng không biết nữa, nhưng một người đàn ông như anh, nói những lời có cánh như vậy Dung cũng khó cầm lòng.

anh lúc nào cũng tưng tửng, lúc nào cũng “Yêu em nhất nè” khiến Dung xao động. Dung đã tự nhắc nhở mình, tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với anh. Nhưng Dung cũng chỉ là cô gái với trái tim yếu đuối. Còn anh, anh cứ liên tiếp tấn công cô bằng những câu nói ngọt ngào đến như vậy làm sao Dung không rung động cho được.

Mỗi lần đi chơi cùng anh, Dung đều thấy rất vui. Cái khoảnh khắc anh nắm tay cô kéo vào giữa buổi tiệc rồi hoan hỉ: “Mọi người làm quen đi, đây là người yêu tôi” khiến Dung hạnh phúc vô cùng. anh thật có tài làm cho con gái phải thổn thức. Những lúc như vậy, nhìn ánh mắt đầy ghen tị của những cô nàng xung quanh, Dung thấy hãnh diện lắm.

Dung bắt đầu thấy nhớ anh. Dung ghét cảm giác này. Bao năm qua cô sợ phải yêu vì nhìn thấy chị gái mình đã từng đau khổ vì tình nhưng sao ngày hôm nay cô thấy nhớ anh cồn cào, da diết. Tệ hơn nữa là cô chỉ đang nhớ một người chỉ chơi trò tình ái với mình chứ đâu phải người yêu. Dung thấy bực bội với chính mình vì cô đã yếu lòng như thế. Cô từng tự nhủ thà sống cô đơn còn hơn là yêu một người để rồi tự làm mình đau khổ. Chị gái của Dung đã từng kiệt quệ, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng chỉ vì cái thứ tình yêu vô nghĩa lí ấy.

Vậy mà ngày hôm nay, Dung lại thấy tim mình thổn thức. Cô chẳng biết mình nên mong ngày chấm dứt hợp đồng đến sớm hơn hay đừng đến. Cô còn muốn tận hưởng cảm giác yêu đương này nhưng cũng sợ càng để lâu, khi dứt ra, cô sẽ càng đau đớn.

Dung ngồi chờ đợi anh ở địa điểm quen thuộc. anh tới vẫn với bộ dạng tươi vui như mọi khi:

– “Em yêu, chờ đợi anh lâu chưa?”

Đã bao lần nghe câu nói đó mà sao Dung vẫn sướng âm ỉ trong lòng. Cô cười tủm tỉm. Cô quên mất rằng, ngày hôm nay là ngày cuối cho bản hợp đồng ấy. Anh ta tiến gần tới cô, đưa ra một lời đề nghị:

– “Cho anh hôn em được không? Giống như một đôi yêu nhau thực sự ấy”.

Chóng vánh một cuộc tình mơ hồ

“Giá mà anh ấy nói yêu mình, một tình yêu thực sự chứ không phải một trò chơi”.

Chính Dung cũng không nghĩ cô sẽ nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn ấy. Có lẽ đó là điều mà cô khao khát bấy lâu nay nên cô mặc nhiên đón nhận nó. Một nụ hôn thật ngọt ngào biết bao, dư vị của hạnh phúc cứ lan tỏa khắp người cô. Đã có một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu Dung: “Giá mà anh ấy nói yêu mình, một tình yêu thực sự chứ không phải một trò chơi”. Dung mở mắt ra, nhìn anh ta và đỏ bừng đôi má. Cô đang chờ đợi một điều thực tế hơn trò chơi này.

– “Hôm nay là ngày cuối em nhé. Chấm dứt hợp đồng, bye em!”.

Vậy là anh đi. Dung đã cảm thấy hụt hẫng và đau khổ. Cái cảm giác chưa từng trải qua trong đời. Dung ngồi khóc. Dung đã mơ mộng một điều hơn thế nữa. Nhưng cái cảm giác yêu thương này Dung muốn trải qua thêm một lần nữa. Còn lần này, trò chơi kết thúc rồi!