Tình yêu không phải là thứ có thể san sẻ được, chính vì vậy đôi khi người ta rơi vào trạng thái hoang mang, vô định với những cảm xúc nhập nhằng. Phải mất bao nhiêu lâu người ta mới nhận ra tình yêu đích thực của đời mình, điều đó không quan trọng. Quan trọng là họ có đủ mạnh mẽ để bước về phía nhau hay không…
…
Chạm vào bờ vai ai run rẩy… chạm vào làn môi ai một tiếng thở dài… Có cơn gió nào lạc bước vào vườn xưa, nơi có một người vẫn ngày ngày đợi chờ chút hương thân thuộc.
Thành phố của tôi đang độ chuyển mùa. Bầu trời trong vắt xanh rì, nắng vẫn còn líu ríu trên cao mà những đợt gió se lạnh đã kịp tràn về. Không khí lúc này có một mùi hương rất lạ, xa xa gần gần, tôi luôn gọi đó là mùi của thời gian – cuộn trong lòng nao nao, luôn khiến tôi có những cảm giác lạ lùng và một cảm nhận rõ ràng là thời gian đang trôi tuột sau lưng mình.
Với tôi khoảng thời gian này luôn là khoảng trời của kỷ niệm. Gió se se chạm vào da thịt gợi lên những nỗi niềm mà tôi đã cố nhốt kín trong chiếc hộp ký ức. Nhiều suy nghĩ vẩn vơ, những phút giây thẫn thờ nhìn cọng cỏ non oặt mình theo cơn gió. Lúc này, một chiếc lá vàng rơi khẽ khàng cũng có thể khiến tôi giật mình bỡ ngỡ, không hiểu mình đang đứng ở chốn nào trong dòng chảy thời gian…
Bước vòng quanh khu phố dưới ánh đèn vàng lập lòe, những bóng người vội vàng bước khom mình tránh cơn gió đêm đang táp vào mặt… Gió hoang – cơn gió đi hoang…
Tôi nhớ cơn Gió Hoang của tôi vô cùng…Trong tim mỗi người luôn có một khu vườn nhỏ. Nơi đó bình yên và tách rời thực tại. Là nơi ta có thể sống với chính mình, là nơi đi về mỗi lúc mệt mỏi… không phải lo toan về cuộc đời.
Nơi đó có một chiếc xích đu lặng im dưới tán cây trẻ quạt…
Có bản tay cần hơi ấm một bàn tay…
Cũng khoảng thời gian này đây, trong một buổi chiều trời đổ gió. Độ 5 năm về trước hay là hơn tôi cũng chẳng nhớ nữa. Có một cơn gió hoang đi lạc vào khu vườn trống trong tim tôi. Khẽ đưa chiếc xích đu… khẽ lay đám lá vàng trên cao… Thiên Bình bước vào tim tôi thật nhẹ nhàng.
Trong trí nhớ mờ ảo của tôi Thiên Bình như gió – nhẹ nhàng ru mát lòng người. Nhưng lại vô định khó nắm bắt.
Đó có lẽ là buổi chiều rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi gặp Thiên Bình trên một đồi cỏ xanh rì, anh đứng ở đó, ngược bóng hoàng hôn, làn gió thổi tung mái tóc. Hình dáng cô đơn chênh chao đẹp đến nao lòng. Lúc đó trong tâm trí tôi chỉ có một ý nghĩ dường như mình đã được gặp thiên sứ. Mà thiên sứ thì đâu thể thuộc về riêng tôi, tôi chẳng thể sở hữu anh… Biết vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn vươn tay níu lấy anh, cảm giác như chỉ một lần trong đời thôi… nếu tôi không nắm lấy anh sẽ tan biến, sẽ về với nơi anh thuộc về, cảm giác đó khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết là tôi đã lựa chọn hạnh phúc hay thương đau. Tình đầu của tôi chỉ là thứ tình yêu vay mượn từ người khác, rồi tôi sẽ phải trả lại cho người… Chỉ cần có người… Là đúng hay sai? Khi đánh đổi một vài phút giây bằng cả một đời thương nhớ…?
Có những đêm hai đứa thức trắng, cùng ngồi xích đu dưới bầu trời sao, tôi chỉ yên lặng nghe anh nói. Anh nói với tôi về cuộc sống của mình – nơi tôi có hình dung mãi cũng không tài nào biết được, anh nói về gia đình, về những ước mơ dang dở.
– Em nè
– Dạ?
– Mình chơi một trò chơi nhé!
– Trò gì?
– Trò leo núi. Tụi mình sẽ thi xem ai trèo được cao hơn!
– Gì thế?
– Ngọn núi tình yêu của mình ấy…
Ngày đó tôi vẫn không hiểu. Trò chơi này anh vẫn luôn thắng tôi, anh luôn là người đi trước dẫn đường cho tôi… đưa tôi qua những ngày bình yên và bão tố. Mà trò leo núi ấy mà. Càng lên cao thì khi rơi xuống càng đau…
Suốt thời gian anh ở trong khu vườn của tôi… có người vẫn luôn kiếm tìm anh. Có người nhớ mong anh từng ngày… Rồi đau lòng mà tự tổn thương chính mình.
Người thân gia đình trách móc anh, người ta coi anh là kẻ tệ bạc, phá vỡ hôn ước của gia đình, làm tổn thương người yêu thương anh suốt từ thời thơ bé.
Anh không nói gì với tôi. Vòng tay vẫn ấm, nụ cười vẫn dịu dàng. Anh ôm nỗi đau cho riêng mình nhưng tôi biết tình yêu này khiến anh đau đớn bởi Thiên Bình sống vì hạnh phúc của người khác chứ không phải là nỗi đau của riêng ai. Anh yêu tôi nhưng cũng chẳng thể đành lòng làm đau những người xung quanh mình. Mâu thuẫn ngày ngày giằng xé trái tim anh.
Tôi không đành lòng nhìn anh như vậy, người sai là tôi… Thiên sứ không thể mãi mãi ở đây với tôi. Tôi không được giữ anh cho riêng mình. Chừng đó là quá đủ rồi… Anh sẽ lại đau đớn nữa… tôi sẽ lại làm anh khổ mất thôi.
Tôi chẳng bao giờ nói cho anh biết những đêm cô đơn lạnh giá như thế nào, tôi chẳng bao giờ trách anh vì sao lại bó buộc cuộc đời mình vì tôi hiểu hơn ai hết anh mới là người đau nhất. Thiên Bình là gió, chẳng có cơn gió nào hạnh phúc khi không được tự do. Anh nói trước đây anh chấp nhận cuộc sống của mình, làm con chim ở trong lồng… nhưng một lần chú chim đó sổ chuồng… chú cất đôi cánh lần đầu tiên được bay lượn và rồi tìm thấy bảo vật còn quý giá hơn cả mạng sống mình. Nên khi bắt buộc phải quay trở lại chiếc lồng vàng, nỗi đau bị giam cầm càng tê tái hơn…
Tôi chỉ có thể âm thầm ấp ủ trái tim anh. Những ngày xa cách trùng trùng cố nghĩ đến nhau mà gượng cười, những đêm nước mắt lăn dài trên má đọc blog của nhau mà gắng gượng vượt qua.
Có bình yên nào là vô cùng…
Và ta buông tay
Anh về với nơi chốn của anh
Em về với những đêm dài riêng em
Có những thứ mất đi một lần là mất đi mãi mãi
Một đêm nước mắt xóa nhòa tất cả, chưa bao giờ trong cuộc đời tôi lại khóc nhiều đến như vậy. Tôi quyết định bước ra khỏi cuộc đời anh. Nói là vì anh cũng được mà vì chính tôi cũng được tôi không cam tâm nhìn anh dằn vặt, tôi không cam tâm ngày ngày nhìn anh xót thương tôi, không cam tâm nhìn anh vì yêu tôi mà đau lòng. Đã không thể mang anh đi thì đành để anh được yên bình với nơi chốn của mình. Có những người cần anh hơn tôi, có người đặt cả mạng sống của mình để níu anh ở lại… có nơi anh suốt đời này không thể bỏ lại… Tôi có tất cả ngoài anh, còn người đó không có anh sẽ mất tất cả…
Thượng Đế ơi, con xin trả lại Thiên sứ cho người.
Suốt hai năm sau đó, tôi thường xuyên có một giấc mơ:
Một con thiên nga trắng muốt bươn đôi cánh bị thương về phía mặt rời
Ráng chiều ám máu…
Tiếng ca vảng vất, lông vũ tả tơi
Đến bao giờ, trong những bộn bề những nỗi nhớ về chị ấy, anh dành cho em, dẫu chỉ là một nỗi nhớ nhỏ nhoi thôi?
“Một bước, em đã bước một bước thật dài để tạo nên khoảng cách giữa hai chúng ta…
Hai bước…rồi ba bước …, em sẽ bước thật nhiều bước như thế nữa để khoảng cách ấy xa và dài hơn…
Và… em sẽ chỉ dừng lại khi khoảng cách ấy đủ lớn để em không thể nhìn thấy anh, để em có thể quên được anh….
My love
Anh đã từng hỏi em rằng tại sao em lại yêu anh, khi biết rằng trong tim anh tồn tại một vết thương quá lớn.
Em cũng đã từng hỏi mình như thế? Nhưng tình yêu, nếu tìm được câu trả lời, em đã chẳng yêu anh.
Em đã yêu anh từ khi trong tim anh tồn tại hình bóng của chị ấy. Người ta thường nói, những cặp sinh đôi luôn có sự tương thông tâm ý, không ngờ trong tình yêu cũng thế. Tiếc rằng người anh chọn là chị ấy, không phải em. Em đã bước đi, đã chọn cách rời khỏi nơi ấy để kết thúc một mối tình đơn phương, vô vọng. Vậy mà, tại sao cuộc đời lại trói buộc chúng ta đến cùng như thế?
Chị ấy ra đi trong nỗi đau đến đỉnh điểm của anh, ra đi trong sự bàng hoàng của em, cùng những ai yêu mến chị ấy. Em trở về, và bắt gặp anh trong nỗi thê lương không thể cứu vãn. Một lần nữa, em không thể bắt buộc trái tim mình bước đi, quay lưng lại với anh…
Nếu khi ấy, em không đặt tay lên đôi vai thoạt vẻ cứng rắn nhưng đầy run rẩy của anh, nếu khi ấy em không nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thảng thốt của anh, nói lên những lời an ủi thì có lẽ em đã có thể bước đi, có thể trở về vị trí vốn dĩ thuộc về em.
Em chưa từng trách anh, chỉ trách bản thân mình quá tham lam mà thôi. Vì con tim anh cũng nhỏ bé như trái tim em vậy, và vì một lẽ, hình ảnh chị ấy đã khắc quá sâu trong tâm trí anh.
Em đã huyễn hoặc chính bản thân mình khi bước đi bên anh trong suốt những năm qua, em đã tin rồi sẽ có một ngày anh nhận ra rằng bên anh là em chứ không phải chị ấy. Nhưng em đã không thể đợi được nữa đâu anh. Em không thể ép mình kiên định như thế nữa, khi anh buột miệng thốt lên câu nói “Sao tay em lại lạnh thế, chẳng còn ấm như trước kia?”. Tay em…luôn buốt giá như thế anh ạ!
Em không thể ép bản thân mình thêm kiên định khi trong cơn say, cái tên anh thốt lên đau đớn lại là tên chị. Em không thể ép bản thân mình kiên định nữa khi trong vô thức anh muốn thấy em vẽ tranh.
Anh à, em là nghệ sĩ piano, chị ấy mới là một họa sĩ. Em phải làm người thế thân đến bao giờ hả anh? Cùng một gương mặt, cùng một giọng nói, cùng một bóng hình, nhưng chị ấy và em là hai tâm hồn khác nhau, anh có hiểu?
Đến lúc này, em thừa nhận mình thất bại, em không thể yêu anh như lời em đã hứa với chính bản thân mình, em không thể đi đến cuối cùng với anh, em không thể đứng bên anh khi trong anh chỉ ngập tràn bóng hình chị ấy.
Em sẽ đi, sẽ bước thật xa khỏi cuộc đời anh, bước ra xa khỏi những quẩn quanh khiến em không còn là chính mình.
Tạm biệt anh, Hãy nguyện cầu cho em sẽ quên được anh nhé!”
Anh lại lặng yên ngồi đọc những dòng thư đẫm nước mắt ấy. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu lại cầm trên tay bức thư cô để lại trước khi thực hiện lời cô nói: Bước ra xa cuộc đời anh, một lần và mãi mãi. Cô đã đi thật xa, dường như chẳng còn tồn tại trên thế giới này.
Anh là một người đàn ông may mắn? Có lẽ vậy. Một người đàn ông có thể không may mắn sao khi nhận được tình yêu của cả hai cô gái tài sắc vẹn toàn.Anh là một người đàn ông bất hạnh? Cũng có thể. Một người đàn ông có thể không bất hạnh sao khi người con gái anh yêu ra đi mãi mãi, còn người con gái yêu anh cũng rời bỏ mọi thứ mà ra đi không tin tức…
5 năm cho sự ra đi của người con gái anh yêu, 3 năm cho sự mất tích của người con gái yêu anh.
Tất cả chỉ bởi sự ích kỉ nơi anh.
Người phục vụ nhẹ nhàng đặt trước mặt anh cốc cappucino nhiều sữa.
– Tôi nhớ mình chưa gọi đồ uống.
Nét lúng túng thoáng qua trên gương mặt cô gái phục vụ…
– Xin lỗi anh, mỗi lần anh đến đây đều gọi đồ uống này, vì thế… Tôi sẽ đổi lại cho anh.
– Lần nào đến đây, tôi cũng gọi cappucino? – Anh nghi hoặc, tựa hồ như nghe nhầm
– Vâng.
– Không cần đổi đâu.
Anh chìm hẳn vào thế giới của riêng mình. Anh không hề yêu cô sao? Vậy tại sao mỗi lần ra ngoài thư giãn, anh đều đến nơi cô thích nhất, lại gọi món đồ uống cô yêu nhất, lại vô thức nhìn ngắm cây dương cầm, cảm giác như cô đang ngồi đó. Anh điên rồi, hay trái tim anh có quá nhiều ngăn? Bao năm qua, tại sao anh vẫn không giải quyết được những khuất mắc đang tồn tại, lại vẫn không thể nào hiểu được cảm xúc của chính mình?
Khi mối tình đầu tan vỡ, anh đã cảm thấy đau đớn đến tận từng tế bào nhỏ nhoi, còn khi cô bỏ lại anh, chọn cách rời xa anh, cảm giác của anh lại là trống rỗng, dường như cả thế giới đang quay lưng lại với chính anh….
– Anh đợi em lâu không? – Tiếng nói mềm mỏng vang lên khiến anh giật mình.
Ba năm rồi, cô lại lần nữa trở về, cô lại thua rồi. Biết rằng chẳng thể nào có một đoạn kết cho câu chuyện vốn đầy bi kịch này, vậy mà sao cô chẳng thể chết tâm. Trở về, cô bỏ sim cũ vào điện thoại….
2190 cuộc gọi nhỡ, 7h00 sáng một cuộc, 10 giờ tối một cuộc…
2190 tin nhắn….
Tất cả đều là số của anh…
Cô mỉm cười bất đắc dĩ… Như thế này mang ý nghĩa gì?
Điện thoại bất chợt vang lên. Cô nhìn đồng hồ, 10h tối…
– ….
– Em đã trở về? – Anh thì thào, gần như không tin vào chính mình
– ….
– Anh có thể gặp em không?
– Có thể. – Cô nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói đã thanh thản hơn rất nhiều. 3 năm ấy, không phải không có tác dụng, cô đã học được cách lấy băng để che hỏa… Nhưng cô biết, đó cũng chỉ là biện pháp nhất thời, dẫu sớm hay muộn, lửa cũng sẽ làm tan băng…
– Cảm ơn em…
Cô lại cùng anh đối mặt…
Cô thật sự đã thay đổi. Ngoài nụ cười vẫn hiện rõ lúm đồng tiền duyên dáng, còn lại tất cả mọi thứ đều đã khác. Mái tóc ngắn hơn trước rất nhiều, không còn những bộ váy dịu nhẹ nữa, đặc biệt, đôi mắt không còn để anh dễ dàng nhìn thấu nữa…
– Những năm qua, em đã đi đâu? – Anh không màng tới phép lịch sự tối thiểu, đi thẳng vào vấn đề đã hành hạ anh suốt những năm qua.
– Khắp nơi anh ạ, lưu diễn qua nhiều nước, mỗi nơi ở một vài tháng. Em cũng chẳng nhớ hết những năm qua mình đã đi những đâu.
– Em khỏe không? – Một câu hỏi hoàn toàn công thức hóa, tuy nhiên nỗi bận tâm trong mắt anh lại là “ Em có biết anh đã lo lắng cho em thế nào không?”
– Em khỏe. – “Đừng lo lắng gì cho em cả!”, cô trả lời anh bằng ánh mắt.
Bao trùm cả hai lại là khoảng không yên lặng, gượng gạo…
– Anh xin lỗi, thật ra anh…
– 5 tiếng nữa em sẽ bay. – Cô cắt ngang lời anh – Thật tốt khi anh vẫn khỏe.
– Tại sao….? – Anh không thể hoàn tất câu nói, vẻ mặt ngây ngốc nhìn cô…
– Em xin lỗi, em đi trước, em còn một số việc phải làm trước khi đi. Sống tốt anh nhé!
Không để anh nói lời nào, cô đi như chạy rời khỏi nơi đó. Cô sợ nếu mình chỉ cần lưu lại thì mọi thứ sẽ vỡ tung mất. Tại sao anh lại chọn nơi đó để hẹn cô, tại sao anh lại uống cappucino nhiều sữa…
Cô không muốn tự huyễn hoặc bản thân mình hơn nữa…
Có lẽ cô không nên chấp nhận cuộc gặp này ngay từ đầu…
5 tiếng trước giờ bay…
Anh vẫn ngồi lại nơi ấy, cảm giác như thời gian đang ngừng lại cùng câu nói kia…
Đã quá dài cho những phân vân, đã quá trễ cho những câu xin lỗi…
Nếu như lúc này, anh không đưa tay giữ lấy, anh sẽ mất cô thật sự. Nghĩ tới đó, đột nhiên mọi thứ trong anh chết lặng…
Có một câu cô hỏi vẫn vang vọng trong anh suốt 3 năm qua: Đến bao giờ, trong những bộn bề những nỗi nhớ về chị ấy, anh dành cho em, dẫu chỉ là một nỗi nhớ nhỏ nhoi thôi?
Thật sự anh không hề dành cho cô những nỗi nhớ nhỏ nhoi, mà trong suốt 3 năm qua, nỗi nhớ về cô gần như chiếm trọn tâm trí anh.
Ngốc, anh thật sự rất ngốc, đó không gọi là yêu, thì có thể là gì?
Anh đứng bật dậy, vẻ mặt bừng sáng như người đã tìm ra phương hướng sau bao năm lạc lối.
Anh cần cô, theo đúng nghĩa của nó…
4 tiếng trước giờ bay…
Cô đi dọc những con phố nơi đã từng cùng anh bước qua. Quá khứ – những mảnh ghép xưa cũ – vẫn chưa chịu buông tha cô. Đôi khi con người vẫn lạc bước trong những mông lung của chính mình, cô thực sự, thực sự rất yếu đuối…
Bước chân cô ngập ngừng dừng lại trước cửa hàng hoa…
– Tôi có thể giúp gì cho quý khách?
– Tôi muốn một bó hồng trắng. – Cô mỉm cười với lòng mình. Phải, là hồng trắng chứ không phải là hồng vàng như bao năm qua anh vẫn tặng cô. Hồng vàng, là loài hoa chị yêu nhất. Cô muốn là chính mình, vẫn chưa muộn phải không?
– Cô đi viếng mộ à? – Người bán hàng bắt chuyện với cô
– Không, tôi mua cho chính mình thôi. Tiện thể, lấy giúp tôi một bó hồng vàng.
Ôm hai bó hoa lớn, cô rời khỏi cửa hàng hoa, nắng…đã nhạt dần. Hoàng hôn để lại nơi cuối trời một vài vệt nắng hiu hắt…
– Cô muốn đi đâu? – Người lái taxi nhìn cô gái trẻ.
– Cho tôi đến nghĩa trang…
3 tiếng trước giờ bay…
Anh không biết một tí gì về chuyến bay của cô, ngoại trừ giờ bay. Nhìn đồng hồ, thở dài, anh chỉ còn 3 tiếng để viết nên đoạn kết cho hạnh phúc của chính mình…
Anh phải giữ lại được cô, giữ lại niềm tin để anh có thể bước tiếp. Anh đã để bóng đen quá khứ che mất mọi thứ, kể cả tình yêu anh dành cho cô vốn đã đâm chồi trong tim anh từ rất lâu…
“Anh, phải giữ được em…”2 tiếng trước giờ bay…
Đặt bó hồng vàng lên mộ chị gái, cô ngồi xuống bãi cỏ trước mặt, tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười trên tấm ảnh chị…
– Em rất nhớ chị! – Cô thì thầm, tựa mặt vào phiến đá hoa cương lạnh ngắt. Gió át đi tiếng nói mỏng manh của cô, dịu dàng xới tung mái tóc mềm óng…
– Những năm qua, chị buồn lắm phải không? Em xin lỗi, khi em không thể đến thăm chị thường xuyên. 3 năm rồi em mới về với chị, giờ lại phải đi nữa rồi. Em thật hư phải không chị? Nhưng… chị sẽ hiểu, em biết chị sẽ hiểu cho em…Nơi này,… vốn không thuộc về em. Nơi đây, vốn chỉ để lại cho em những nỗi đau không thể xóa nhòa. Kí ức về chị, về anh ấy luôn dày vò em…
Cô lặng yên khép mắt, nghe tiếng gió hú trên ngọn đồi vắng lặng… Giọt nước nơi khóe mi nhẹ nhàng rơi, thấm vào đất rồi vội vàng tan biến…1 tiếng trước giờ bay…
Len lỏi giữa dòng người đông nghịt nơi sân bay, anh tìm cô.
Tìm giữa dòng người mênh mông, bóng hình một người con gái đã khắc sâu nơi tiềm thức. Anh không thể để cô bước khỏi cuộc đời anh như 3 năm trước được nữa. Cảm giác sống dở, chết dở vẫn vẹn nguyên như cái ngày biết tin cô đã bỏ lại anh.
Giá như ngày ấy, cô cho anh một ngày thôi, một ngày để anh biết mình đã sai những gì, một ngày để anh hiểu mình cần cô biết bao nhiêu. Nhưng, lúc này đây, anh có tư cách gì để trách cứ cô, khi người muôn vạn lần sai lại là anh…
“Chờ anh, một lần nữa thôi, xin hãy chờ anh…”
Tiếng thông báo chuyến bay sắp khởi hành vang lên khiến bước chân anh run rẩy.
“Em ở đâu?”
20 phút…
15 phút…
10 phút…
5 phút…
1 phút……Anh ngã quỵ trên mặt đất. Cho đến phút cuối cùng, anh vẫn để vuột mất cô. Đến cuối cùng, cô vẫn chọn cách bước ra khỏi cuộc đời anh. Vậy thì tại sao, anh không thể để cô bước ra khỏi nỗi nhớ của chính mình? Có cái gì đó mặn chát nơi khóe môi…
Máy bay đã khởi hành…
Một đôi chân nhỏ nhắn dừng trước mặt anh. Anh ngẩng lên, đôi mắt ảm đạm bất chợt sáng rực, thiết tha…
Cô quỳ xuống cho ngang tầm với anh…
– Sao anh lại ở đây? Sao anh lại… – Giọng cô nghẹn ngào, đôi tay run rẩy lau đi giọt nước mắt vừa mới tuôn rơi của anh…
30 phút trước, cô đã thấy anh chạy khắp sân bay, nhưng sự sợ hãi đã khiến cô không đủ can đảm để bước ra. Nếu chỉ là để nói câu” Tạm biệt” và “ Anh xin lỗi” thì cô không cần, không cần sự thương hại chỉ khiến cô thêm tổn thương như thế nữa.
Anh đưa tay, vội vàng siết cô vào lòng…
– Ở lại, được không em? Anh cần em! – Cuối cùng anh cũng đã có cơ hội nói lên tiếng lòng mình.
– 6 năm cho vạn nỗi nhớ đơn phương, 1 năm với một tình yêu nửa vời, 3 năm với sự xa cách đớn đau. Trọn vẹn, đã 10 năm. Cuối cùng, em cũng đã đợi được ngày anh đưa tay về phía em, đợi đến ngày trong anh đã tồn tại một nỗi nhớ mang tên em…
16 tuổi, cô bắt đầu viết nên câu chuyện của chính mình, nhưng nhân vật chính là anh lại luôn quay lưng về phía cô…
– Anh xin lỗi. Dừng bước lại, được không em? Hãy để anh đuổi kịp em, 10 năm thật sự là một quãng đường rất dài. Nhưng anh sẽ dùng thời gian và tình yêu nhiều hơn thế nữa để đến được nơi em đang đợi. Anh xin lỗi, khi đã để tình yêu của mình đến muộn như thế. Đừng rời bỏ anh.
– Anh là một kẻ ngốc… – Cô thì thầm, mỉm cười mãn nguyện.
Thực sự, trên bức thư năm ấy cô gửi anh, có một dòng chữ cô viết bằng nước chanh, chỉ đọc được khi hơ trên lửa…
“ Em sẽ đợi anh, dẫu có bao lâu đi chăng nữa, bởi đơn giản: Em yêu anh!”